top of page
Writer's pictureMinh Đào

Chỉ là một cái cớ

1. Thường cái gì bắt đầu một cuộc tình cũng sẽ là thứ kết thúc nó. Vì lối vào cũng thường là lối ra, cái gì sinh ra tình yêu cũng là thứ giết chết tình yêu. Điều gì khiến họ lại gần nhau cũng thường sẽ khiến họ rời xa nhau. Chúng ta đến bằng sự quan tâm, thì cũng đi bằng sự vô tâm.


Không chỉ là "Còn yêu, đâu ai rời đi" mà "Hết yêu, sao vẫn còn ở lại". Ít người muốn mãi một công việc, mãi một bộ quần áo, mãi một món ăn, nhưng rất nhiều người muốn 'mãi mãi một tình yêu'. Không ở đâu mà nhu cầu 'vô hạn' lại mạnh mẽ như khi yêu: Tình yêu mà có 'hạn sử dụng' nghĩa là biết chắc sẽ có ngày 'bỏ đi'. "Yêu nhau 3 tháng rồi mình gia hạn tiếp được không?": Nếu biết là không ra quả, sao lại phải mất công trồng cây?


Truyện cổ tích phải kết thúc bằng hạnh phúc "mãi mãi về sau", vì chúng ta biết tình người mong manh đến thế nào. Không gì bền chặt bằng tình cảm, nhưng cũng không gì thiếu bền vững bằng nó. Cái gì càng phải hứa mãi mãi, nó càng khó có thể giữ lời hứa.

2. "Biết là một tháng nữa khi cậu đi thì bọn mình sẽ hết, nhưng có thể đừng nhắc về nó được không?". Sống là sống trong một hạn định và yêu là khởi đầu cho một kết thúc. Yêu là bước vào một giấc mơ mà bạn không biết bao giờ sẽ bị ai đó đánh thức. Tỉnh dậy và bạn biết rằng đời không như mơ: rằng cái gì quá hoàn hảo, nó có chỉ trong giấc mộng.


Đôi khi, chúng ta có thể thích một người qua vài bức ảnh, nhiều hơn cả khi nhìn họ ngoài đời. Vì trí tưởng tượng sẽ không bao giờ làm ta thất vọng, nhưng thực tại chắc chắc sẽ ta bớt hi vọng: người 'trong hình dung' của bạn, tuy không thể yêu, nhưng lại luôn có thể nghĩ về. Nghĩ về đồ ăn sẽ không thể khiến bạn no, nhưng ít nhất nó còn duy trì ham muốn thèm ăn của bạn.


Chúng ta sẽ ngừng yêu nhau, khi không còn những tưởng tượng về nhau: Khi cuộc tình này không còn gì để tưởng tượng, nó sẽ bắt đầu 'không có tương lai'.


3. Ai cũng thích tình cờ khi yêu, nhưng không thích tình cờ khi hết yêu. Gặp nhau thì tùy duyên, nhưng xa nhau thì không được do duyên số. Yêu không cần có lý, nhưng hết yêu thì phải rất hợp lý.


"Lúc yêu thì bảo vì rất hợp nhau, hết yêu lại bảo vì không hợp nhau. Vô lý quá!". Suy cho cùng, mọi lí do chia tay cũng chỉ là lí do. Người cần phải nghĩ ra nó, vì có người cần đòi hỏi nó. Cái cớ đôi khi lại là tất cả, và đôi khi cũng chẳng là gì, ngoài một cái cớ.


Bạn cần tìm cớ để bắt đầu mọi thứ, và cần nghĩ ra cớ để kết thúc mọi thứ. Không có cớ, sẽ thật khó xử để nói chào nhau và chào tạm biệt nhau. Yêu là khi có hàng nghìn lí do để xa nhau, vẫn còn một lý do để bên nhau. Chia tay là khi có hàng nghìn lí để cạnh nhau, nhưng chỉ cần một lý do để buông nhau.


Cuối cùng, quan trọng nhất cũng là một cái cớ và vô nghĩa nhất cũng chỉ là những cái cớ mà thôi.

1,237 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page