top of page

#5: Gửi Moon Rắc Rối – Làm sao để tự chữa lành từ bên trong

Updated: Aug 8, 2019



Gửi tiệm Tạp Hóa Kỳ Diệu, nơi mình mong muốn được hỗ trợ chữa lành từ trong tâm thức.

Mình đã từng là người rất năng nổ, nhanh nhẹn, hoạt bát, người có thể tỏa năng lượng tích cực cho mọi người xung quanh mà không cần cố gắng. Người tự vạch định hướng tương lai, công việc từ thời sinh viên và nỗ lực hết mình vì nó.


Giờ đây khi đi làm hơn 3 năm, trụ lại ở cái tuổi 25 thực đẹp của cuộc đời nhưng mình mãi hoang mang với những câu hỏi ám ảnh trong đầu: Mình là ai? Mình thực sự muốn gì? Mình sống gì mục đích gì? Là mình lười biếng tìm tòi hay khả năng của mình chỉ mới vừa tới đó? Là mình mong muốn quá nhiều hay mình là tổ hợp của những ức muốn trái chiều và dễ va đập?

Mình thực sự đuối, mình cần tự hạnh phúc từ bên trong, chứ không phải tỏ ra mạnh mẽ tích cực trong khi bản thân thì chìm sâu thiệt sâu trong tâm trí. Mình cần tự chữa lành nhưng chưa tìm ra cách.

Mình mong bác chủ tiệm cho mình một bài học nhớ đời, tát thẳng vào mặt mình thực tế cuộc sống để mà tỉnh ra, mà bớt hỏi lòng, hỏi mình, bớt hoang mang và dằn vặt.

 

Chào bạn Moon Rắc Rối,


Mình muốn chúc mừng bạn trước vì bạn đang hỏi câu hỏi mà có thể rằng từ giờ trở đi nó có thể sẽ thay đổi cuộc đời bạn mãi mãi. Bạn là ai? Bạn muốn gì? Bạn đang sống trên cõi đời này với mục đích gì ?


Mình không thể trả lời câu hỏi đó cho bạn được đâu vì người có thể trả lời nó chỉ có bạn.

Ấy, đừng vội thở dài, mình không thể trả lời được nhưng vì đây sẽ là cuộc tìm kiếm của riêng bạn nhưng mà mình có thể tặng cho bạn một tấm bản đồ. Chắc là bạn sẽ không mất tới từng ấy năm đâu nhưng nếu không có điểm xuất phát thì cũng không có điểm đích.


Xuất phát: Hãy đi tới trước gương, và bạn sẽ nhìn thấy một người trong đó. Người trong này từ giờ sẽ là người mà bạn cần quan sát. Giống như khi bạn đang xem Endgame vậy, bạn thấy được mọi diễn biến của Iron Man nhưng mà bạn không phải anh ấy; bạn quan sát được những hành động, suy nghĩ và cảm xúc của Tony Stark qua từng phút giây và bạn dần hiểu rằng người đàn ông này cũng có một trái tim.


Bây giờ bạn cũng làm vậy với thước phim của bạn. Lùi lại cái ghế sâu bên trong mình, nhìn những gì mà thể xác và tâm trí của bạn đang thực hiện, nhìn những cảm xúc đang thay đổi, nhìn những suy nghĩ phập phồng. Kết quả từ quá trình nghiên cứu này cho bạn câu trở lời đầu tiên “Bạn là người như thế nào?"


Có thể bạn sẽ nhận ra bạn không thích lắm việc đi sự kiện mà cứ phải hô vang khẩu hiệu và nhảy Flash Mob nhưng mà ai cũng làm thế chả nhẽ bạn thì không. Hay bạn không thích chỗ làm việc của mình vì nó ồn ào quá thể (à đấy bạn không thích ồn ào và quá náo nhiệt). Có thể bạn bắt chuyện rất nhanh với những người lạ và nhanh chóng tạo nên thiện cảm, hóa ra là bạn rất quảng giao nhé. Hãy quan sát đi ngượng ngùng làm chi.


Trạm 1: Bạn lúc còn nhỏ đôi khi biết mình yêu thích điều gì hơn bạn bây giờ rất nhiều vì khi còn nhỏ thế giới của bạn chưa bị những ông thành công nọ, bà thành công kia với những câu quotes deep xịt làm cho bạn mơ ước.


Hãy nhớ lại nào. Sở thích hồi xưa của bạn là gì? Bạn có từng ngồi hàng giờ há miệng xem chương trình thế giới động vật không? Bạn có từng cả dành ngày chỉ để ngồi lắp một mô hình từ hộp công nghệ cũ hay từng say mê vừa nấu ăn vừa hát ngân nga? Những sở thích đơn thuần đôi khi cho bạn câu trả lời về những khao khát bị khóa chặt. Điều bạn muốn nằm ở trong bạn, chứ không nằm ở ngoài kia - nơi mà ai cũng bảo họ thành công và bạn cũng nên như thế.


Trạm 2: Chấp nhận hiện thực và buông bỏ. Sau khi biết mình là người như thế nào bạn cần chấp nhận nó. Có thể bạn không thể quay lại làm cô gái hay chàng trai chói chang như ngày học đại học đâu; nhưng mà quan tâm làm gì chứ, đó có khi không phải là bạn. Hãy chấp nhận rằng bây giờ đây là con người bạn, sâu bên trong là khao khát của bạn , thể xác này là ông trời bạn cho để bạn trải nghiệm cuộc sống.


Đừng cố nghĩ thêm rằng mình là đồ lười biếng hay tệ hại. Suy nghĩ giống như một bóng đèn, nếu bạn cứ nghĩ tới điều đó bạn chỉ đơn giản là đang tiếp thêm nguồn năng lượng cho nó bật sáng thôi. Và khi ban năng lượng cho những suy nghĩ tiêu cực thì nó càng sáng mạnh và lan tỏa, đã rối mà còn suy nghĩ nhiều nữa khả năng cao là càng rối. Buông bỏ nó xuống và cho nó đi qua mỗi lần nó chồi lên. Như The Beatles bảo: “Let it be, let it be, let it be, let it be."


Trạm 3: Tiếp theo sẽ là vượt qua bức tường thành an toàn mà bạn tự xây dựng cho bản thân. Bạn mất bao lâu để xây dựng một ngôi nhà kiên cố với bốn bức tường bao quanh? Mỗi lần bạn đi tới là bạn sẽ xô phải bức tường đó và nghĩ là: vầng không đi tiếp được nữa đâu. Nhiệm vụ của bức tường là khiến bạn cảm thấy an toàn với thế giới bên ngoài. Dù ở ngoài kia là nắng hay mưa, là đồng cỏ hay hồ nước thì bạn cũng có biết đâu nhưng mà ngồi sau bức tường này bạn vẫn cảm thấy an toàn hơn.


Bức tường của bạn có thể là bất cứ điều gì nhưng có một điểm chung nó đều đứng dưới hình dạng của nỗi sợ. Bạn sợ bạn ra ngoài rồi bạn sẽ bỏ người thân ở nhà, bạn sợ sẽ thất bại, bạn sợ người ta sẽ cười haha vào mặt bạn và bảo bạn suy nghĩ vớ vẩn, blah...blah... Bạn có một tỷ nỗi sợ! Bạn dựng lên những bước tường này để ngăn chặn ánh sáng rồi lai nhọc công đi tìm khai sáng. Câu trả lời vẫn đơn giản mà ứ đơn giản, đừng cố gắng xây thêm cái nhà an toàn này thành cái pháo đài nữa. Hãy để cho cuộc sống từng chút từng chút một gỡ bỏ những viên gạch xuống.


Trạm 4: Hãy sống đúng nghĩa và yêu thương bản thân. Bạn vừa trải qua một cuộc hành trình dài rồi. Ở đây có một trái tim dành cho bạn, và chỉ dành cho bạn. Hãy dùng nó để yêu thương lấy bản thân mình và yêu thương mọi người. Ở đây có những quyển sách hay mà bạn nên tìm để đọc. Ở đây có những giây phút bình yên để bạn ngồi thiền định, hãy thử và tận hưởng. Ở đây có một miếng bánh "bền bỉ" để tiếp sức cho bạn đi tới đích.


Vạch đích… À không có vạch đích đâu vì mình biết bạn sẽ không dừng lại ở đây. Kết thúc của cuộc hành trình này chỉ là xuất phát của cuộc hành trình khác lớn hơn.


Bạn còn điều muốn sẻ chia, tâm sự; hãy gửi thư về cho Tiệm.

137 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page